Tìm kiếm
Đóng khung tìm kiếm này.

Truyện ngắn : Biển và em

Truyen-ngan-tinh-cam-tuoi-hoc-tro
Ảnh minh họa của Báo Mực Tím

Status của một ai đó mà chàng trai đã từng vô thức kết bạn vừa được giăng lên. Lại là cô gái ấy, một cô gái có cái tên trên facebook rất lạ: Nâu.

10.00 pm

“Biển về chiều yên bình, trôi vào bờ từng cơn sóng yêu thương, phả vào người ngọn gió chiều ấm áp”.

Status của một ai đó mà chàng trai đã từng vô thức kết bạn vừa được giăng lên. Lại là cô gái ấy, một cô gái có cái tên trên facebook rất lạ: Nâu. Nhưng trên trang cá nhân của cô gái không cung cấp được một thông tin nào khả dĩ hơn cho chàng trai ngoài việc cô vừa tròn mười bảy.

Có lẽ, chàng trai đã chủ động kết bạn với cô qua một người bạn chung nào đó, cũng có thể cô là một trong số ít người đã gửi lời mời kết bạn cho chàng trai và dĩ nhiên, tất cả chúng đều được đồng ý. Bởi sự im lìm, ít nói hằng ngày của chàng trai đã vô tình khiến cho anh ta có rất ít bạn hoặc hiếm khi anh mở lòng mình.

Sau vài phút lục lọi thật kĩ các “nơ-ron thần kinh” và biết chắc rằng mình sẽ không bao giờ nhớ được mình đã biết cô gái luôn đăng nhập ẩn, luôn like hoặc comment những dòng status vu vơ của mình là ai, chàng trai click chuột quay trở về trang ghi chú đang còn dang dở: “Mùa hè xanh đầu tiên”.

* * *

Hai tháng trước, trong một quyết định bất ngờ, chàng trai thụ động ngày nào lần đầu tiên đăng kí tham gia chiến dịch Mùa hè xanh tại miền Trung nắng gió. Dạo đầu, chàng trai ấy chỉ muốn mình sẽ hòa đồng hơn, sẽ có nhiều bạn bè hơn, thế nhưng, trong quãng thời gian sống chung với người dân nơi đây, chàng trai đã cảm thấy mình được nhiều hơn thế.

Anh đã biết yêu thương trước những phận người còn khốn khổ, yêu hơn biển xanh và nắng vàng, biết tự hào khi khoác trên mình màu áo xanh tình nguyện và anh đã biết có một người rất đặc biệt với anh.

“Là em, cô nàng Hạt Dẻ” – anh gõ từng chữ cẩn thận như không muốn có một chút sơ suất nào hiện trên cái tên đặc biệt ấy.

“Chào anh, anh cho phép em được giúp anh nhé!”

Trong ánh nắng chói chang, chàng trai giật mình ngẩng đầu lên, kéo lệch cái mũ lưỡi trai sang một bên để nhìn rõ hơn cô gái có mái tóc xoăn nhẹ, bồng bềnh, màu nâu hạt dẻ, nổi bật trong chiếc áo sơ mi đậm chất học đường.

Nụ cười tỏa nắng của cô khiến cho anh dường như quên mất nhiệm vụ chính của mình là dùng khả năng giao tiếp bằng ngoại ngữ để kêu gọi những vị khách du lịch cùng chung tay làm sạch bãi biển trong chuỗi hoạt động mang tên “Màu xanh của biển”.

“Em là ai?” – Chàng trai ngập ngừng

Không trả lời câu hỏi của chàng trai, cô gái nhanh nhảu: “Anh, cho em làm chung với nhé”!

“Ừm, tốt thôi. Mà không phải dễ đâu đấy!” – Giọng thách thức.

Cuộc đối thoại không thể ngắn hơn của hai con người hoàn toàn xa lạ kết thúc khi chàng trai bắt đầu hướng dẫn cô gái nhỏ công việc cần làm. Nhìn vào điệu bộ của cô dễ thấy sự hào hứng xen lẫn hài lòng khi biết được nhiệm vụ của mình.

Thật nhanh chóng, cô gái đã huyên thuyên thuyết phục và là tâm điểm chú ý của một nhóm du khách nọ, trong khi chàng trai vẫn đang lúng túng vì mớ tiếng Anh hỗn độn mà bản thân đã từng tự hứa sẽ học chuyên tâm hơn không biết bao nhiêu lần.

“Em là ai? Phải chăng là mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ kia hay là cái nhanh nhẹn, hăng say của người con gái miền Trung nắng gió? Và… phải chăng chính cái nụ cười tỏa nắng ấy của em đã xóa nhòa đi ranh giới của mọi thứ ngôn ngữ?” – chàng trai vẫn tiếp tục lạch cạch từng dòng ghi chú.

* * *

“Thứ bảy vừa rồi, Hạt Dẻ lại đến với đoàn chúng tôi”. Sau lần đầu tiên ấy, cô gái vẫn thường đến và tự nguyện tham gia vào một số hoạt động của đoàn. Bằng sự thân thiết, hòa đồng, cô gái đã không mấy chốc lấy được tình cảm của mọi thành viên, trừ chàng trai.

Chắc cũng vì lẽ đó mà trưởng đoàn đã cố ý sắp đặt hai người đi cùng xe trong hành trình đạp xe quanh làng biển. Khỏi phải nói, chàng trai chẳng mấy ưa gì cô gái đã “hạ đo ván” mình ngay từ lần gặp đầu tiên. Có lẽ hơi kì quặc khi chàng trai lại ghét một cô gái chỉ vì cô ấy hơn mình về trình độ tiếng Anh.

“Ta đi thôi anh, mọi người đã bắt đầu rồi kìa!” – cô gái khẽ nhắc nhở trong khi chàng trai vẫn hậm hực lòng.

Thế rồi, trong cái nắng chiều loang lổ, hình ảnh chàng trai gầy còm đèo một cô gái tóc xoăn trên chiếc xe đạp đổ bóng liêu xiêu trên mặt đường quanh co uốn lượn. Mồ hôi ướt đẫm tấm lưng dài, chàng trai vẫn cố giấu đi những hơi thở hổn hển qua từng vòng xe.

Tuy nhiên, tất cả không thể lọt khỏi đôi mắt tinh tường của cô gái nhỏ. Nhẹ nhàng lau từng giọt mồ hôi còn đọng lại trên gò má, cô gái phe phẩy bàn tay quạt chút gió biển phả vào cổ áo người đang đèo cô trên xe. Trong giây phút ấy, chàng trai như cảm nhận được từng tinh thể muối biển mặn nồng trong không khí rơi thẳng vào tim.

* * *

Truyen-ngan-tinh-cam-tuoi-hoc-tro
Ảnh minh họa của Báo Mực Tím

“Xe chúng tôi đã cán phải đinh, xẹp lép…”. Thế là chàng trai thì dắt xe trong khi cô gái thì cứ huyên thuyên mãi về đủ thứ chuyện hài hước, khi ấy, đôi môi chàng trai thoáng mỉm cười.

Xe của họ được gửi lại trong một tiệm sửa xe gần đó theo lời hướng dẫn của cô gái. Trong lúc chờ đợi, cô gợi ý chàng trai cùng đi dạo ở một bãi biển gần đấy. Phải! Chàng trai đã không sai khi nghĩ cô gái là một người dân địa phương.

Hai con người, một nhí nhố hòa đồng, một im lìm khép kín đi bên nhau. Bóng dáng cao cao nhỏ nhỏ của họ hiện lên rất rõ trước nền trời của buổi hoàng hôn. Dấu vết hai bàn chân trần hằn sâu trên nền cát nối tiếp nhau đi về phía xa xa. Họ bắt đầu rượt đuổi nhau, họ cười hả hê y như phân đoạn nào đó trong một bộ phim truyền hình, và họ ngồi cùng nhau trên bãi đá.

Trong nắng chiều loang lổ, từng dãy màu không buồn buông xuống cảnh vật. Biển về chiều yên bình, và cũng chính trong buổi hoàng hôn yên bình ấy, ai đó đã thấy có hai bàn tay sít lại gần nhau hơn, có mái tóc bồng bềnh nghiêng mình chạm nhẹ vào bờ vai gầy nhỏ.

* * *

“Hôm nay – ngày cuối cùng tôi được gặp Hạt Dẻ, em vẫn hồn nhiên như ngày nào, còn tôi thì lại bùi ngùi vì sắp phải xa em”. Chàng trai gõ thật chậm từng dòng chữ cuối cùng.

Trong thời khắc hiếm hoi còn lại ấy, chàng trai đã kịp làm một việc mà trước đó hai tháng anh luôn cho là sến, là dở hơi. Chia tay, mọi người ôm chầm lấy nhau, bắt tay nhau, vẫy chào nhau. Thoảng hoặc, chàng trai mong muốn người con gái kia sẽ đến và ôm lấy mình, nhưng không.

“Phải chăng do mảnh giấy mình vừa viết vội đặt trong giỏ xe của cô ấy, I < 3… có gì hơi quá sao?” Chàng trai dằn vặt. Anh lẳng lặng ra về khi biển dạt dào nỗi nhớ.

* * *

11.30 pm

Chàng trai đọc lại một lần nữa phần ghi chú mình vừa viết và click chuột đăng bài. Ngay lập tức, một lượt like. Là của Nâu! Không bất ngờ mấy khi Nâu luôn người like hoặc comment bất kì hoạt động nào của anh. Anh nghĩ thầm: “Nâu hẳn thuộc vào tuýp người thấy là like”.

Bất chợt, một thông tin hiện trên Facebook, ai đó vừa cập nhật status hay những thứ đại loại như thế. Cũng là Nâu, cô ấy vừa cập nhật ảnh bìa timeline. Với chàng trai, hiếm lắm mới có một người bạn thức khuya thế này! Tò mò, anh click chuột.

Ảnh bìa là một cô gái đội chiếc nón rộng vành có màu xanh của biển, chiếc váy tông-xuyệt-tông với phong cách pastel hợp thời cho thấy cô là một người luôn cập nhật những xu hướng mới. Bãi cát vàng, nền trời xanh, khung cảnh yên bình… tim chàng trai bắt đầu thổn thức.

Ẩn sâu trên nền trời trong xanh là dòng chữ in chìm khó thấy. “Me too”? Chàng trai cứ lẩm bẩm như thế cho đến khi căng mắt để cố nhìn rõ hơn dòng chữ gì đấy phía dưới ngón tay của cô gái đang chân trần ngồi trên cát.

Zoom ảnh thật to, anh bàng hoàng nhận ra I<3 U được viết nguệch ngoạc trên nền cát ẩm. Tại sao anh không nhận ra nhỉ, tim chàng trai đập mạnh, mái tóc nâu bồng bềnh màu hạt dẻ?

12.00 pm

Chàng tay tắt máy và nhét vội vài bộ quần áo vào chiếc balo – thứ chỉ mới vừa được nghỉ ngơi vào hôm qua thôi. Chàng lên giường ngủ sớm hơn mọi ngày. Tối nay, chàng trai đã không thức khuya và có thể ngày mai đây, chàng trai sẽ đi về một nơi nào đó!

* * *

Chàng trai đã rất bất ngờ khi Nâu là Hạt Dẻ.

Bất ngờ hơn nữa khi Hạt Dẻ đã âm thầm dõi theo anh nhiều tháng trời về trước.

Và… có lẽ bạn đã đúng đấy! Chàng trai ấy chính là tôi!

Picture of Nguyễn Hồ Mạnh Khang

Nguyễn Hồ Mạnh Khang

Khang thích viết và kết nối cùng mọi người qua những câu chuyện hay những cuộc gặp gỡ...

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *