
Kết thúc năm học, nó gặt được khá nhiều thành tích.
Với bộ huy chương danh giá giành được trong cuộc thi Olympic quốc tế, nó được tuyên dương là một trong những gương mặt tiêu biểu của quận.
Hè này, thay vì cùng đám bạn kéo nhau đến những khu du lịch, những trung tâm giải trí ồn ào, náo nhiệt thì nó lại quyết định cùng chị về quê thăm ông bà.
Họ hàng nhà nó mừng rỡ khi thấy thằng cháu cưng vác cái balo to đùng thấp thoáng sau mấy rặng dừa trước ngõ.
Dì Năm nói với thằng em họ:
– Mai mốt có gì không biết, cứ hỏi anh mày nghe chưa. Nó giỏi, cái gì cũng biết!
Cu Tí “Dạ” một tiếng rõ to rồi chạy ra nhận lấy cái kẹo mà chị nó đang cầm trên tay…
—————
Chiều hè, Cu Tí dẫn hai chị em nó ra rặng dừa để xem dì Năm hái trái chuẩn bị sên mứt đãi tụi nó.
– Anh ơi! Làm cào cào lá dừa cho em đi – thằng Tí vừa mút kẹo, vừa nói.
Nó chợt giật mình, “Cào cào lá dừa” ư?
Chị nó cười rồi ngồi xuống thắt cho Cu Tí một con cào cào thật to.
Tự dưng, nó nhớ đến cánh đồng cỏ ngày nào, nơi nó cùng đám bạn đi bắt cào cào.
Con cào cào tuổi thơ ấy đã nhảy khỏi tầm tay nó…